Tôi từng có một cô bạn học cùng ngày trước.
Khi còn học cô ấy thường bị các bạn châm chọc vì thân hình “mũm mĩm” Thời gian đầu học cùng lớp, bạn mới, trường lớp mới, cô ấy hay bị trêu bị gán ghép với 1 anh bạn trai nào đó. Nhưng điều tôi thấy ấn tượng là cô ấy không đáp lại những lời chê bai kia mà rất tập trung vào học hành và cũng có những kế hoạch tập thể dục nghiêm túc. Nhưng thật “không may” cho cô ấy, đùng một cái, phong trào chống “body shaming” bùng nổ. Trên mạng xã hội, những khiếm khuyết riêng của mỗi người trở thành điều đặc biệt, nhưng lại với xu hướng ngày càng thái quá. Bất cứ một lời bình phẩm nào về những khiếm khuyết đó, dù là ý xấu hay ý tốt cũng đều bị coi là một “tội ác”. Không kể đến những người dù cố gắng thì ngoại hình vẫn không thể thay đổi, có một bộ phận không ít người, những khiếm khuyết của họ hoàn toàn có thể khắc phục, nếu họ có ý chí. Còn với cô bạn của tôi, kế hoạch giảm cân của cô ấy vì phong trào này mà hoàn toàn bị phá sản. Ngày nào, cô ấy cũng nghĩ không ai có quyền bình phẩm về ngoại hình của mình, rằng họ đang xúc phạm cô và rằng chẳng việc gì phải giảm cân để làm vừa lòng người khác. “Đồ ăn thì quá nhiều món ngon. Nằm ườn trên giường mà ngủ đến tận trưa thật là sung sướng. Tập thể dục thì quá mệt mỏi, Sử dụng công nghệ thì quá tốn tiền. Sống thoải mái mới đáng sống chứ, sao phải xoắn?” Đó là những điều cô ấy thường nói với tôi để được lười biếng.Thế rồi bẵng đi một thời gian sau khi tốt nghiệp gặp lại, tôi thật sự rất sốc vì cô ấy xuống dốc một cách tồi tệ. Thân hình bây giờ không chỉ “mũm mĩm” mà nó “nâng cấp” thành quá sồ sề cùng sự cẩu thả về cách phục trang, tôi không thể tưởng tượng được cô ấy sẽ làm thế nào để mở được cánh cửa sự nghiệp và tình yêu của mình. Thế nhưng cũng vì sợ cô ấy quy chụp là bị xúc phạm, tôi đã không dám hé răng góp ý về ngoại hình cho cô ấy.
Trên đây chỉ là một câu chuyện nhỏ ngay bên cạnh mình mà tôi chứng kiến về mặt trái của việc chống miệt thị ngoại hình. Tôi không phủ nhận việc chống miệt thị ngoại hình có rất nhiều điểm tích cực. Điều tôi muốn nói ở đây là có quá nhiều người thực sự đang bị phong trào này “ru ngủ”, biện minh cho việc lười tập luyện, lười phấn đấu để có thể đẹp hơn. Họ đâu hiểu rằng, điều làm hại họ không phải là những lời chê bai, mà chính là sự lười biếng, không vì tương lai mà cố gắng đã làm hại họ. Cho dù, nếu may mắn được trao cơ hội “thoát xấu”, nhưng vẫn giữ lối sống lười biếng, đổ tội và bao biện ấy, liệu cuộc sống của họ sẽ có bao nhiêu phần thay đổi? Và cuối cùng, tôi muốn nói: “Bạn hãy dừng ngụy biện, dừng đổ lỗi đi. Nếu ngay cả việc nỗ lực để thay đổi ngoại hình của chính mình bạn còn không làm được, liệu bạn có thể làm được gì cho những ước mơ và hoài bão khác của bạn?”
Đẹp để làm gì?
Trước nhớ còn làm ở công ty cũ, có một lần anh phòng nhân sự đi phỏng vấn một bạn nữ xong, đi ra ngoài quăng tập hồ sơ xuống cái bàn, nói một câu vầy, “Xấu thì còn cứu được, chứ xạo thì thua.”
Mình cũng tò mò mở hồ sơ ra coi, bạn gái này xin làm nhân viên kinh doanh, thật sự thì gương mặt nhìn không đẹp, có phần hơi lệch một chút. Anh nhân sự kể thêm là em này kêu đã làm nhân viên kinh doanh kinh nghiệm 3 năm, nhưng lúc phỏng vấn thì cứ ấp úng các kiểu, trả lời một câu cũng không xong, ngó dọc ngó ngang, liếc tới liếc lui, nhìn là biết không trung thực.
Ông anh chốt bằng một câu, “Nếu được khuyên thì anh khuyên bạn này sửa cái tính trước khi sửa cái mặt.”
Mình thấy câu này đúng, giờ có nhiều bạn, cứ vin vào cái cới là bản thân mình không đẹp xong dùng đủ mọi cách để đẹp, tham gia hết chương trình tài trợ phẫu thuật này nọ kia để được làm đẹp miễn phí, nhưng khi được hỏi là đẹp xong rồi làm gì nữa thì không biết, không biết phấn đấu, không biết cố gắng, không biết hoạch định cho mình tương lai. Những bạn như vậy, khoan làm đẹp cái ngoại hình, làm đẹp cái tính cách trước đã.
Bữa, cũng có một thí sinh bị giám khảo từ chối, không cho tham gia chương trình “Thay nhan sắc – Đổi cuộc đời” do chưa xứng đáng. Mình đồng ý với quan điểm và hành động này. Đừng lãng phí những chương trình phẫu thuật thẩm mỹ miễn phí, hãy dành điều đó cho những người thật sự cần và thật sự biết mình sẽ làm gì sau đó, chứ không phải chỉ nghĩ đến việc phải đẹp lên đã. Cũng đừng đổ lỗi cho việc ngoại hình xấu xí là nguồn cơn của mọi sự bất hạnh trong đời khi chính bản thân bạn mới là người có quyền chọn cách sống và chọn hướng đi của cuộc đời mình. Ngoại hình đẹp chỉ là một phương tiện chứ không phải mục đích cuối cùng.
Vì vậy, phụ nữ nên nhớ, trước khi phẩu thuật nhan sắc, hãy làm đẹp cho tính tình và phẩm chất của bản thân.