Có 3 loại công ty. Loại thứ nhất tạo nên kỳ tích. Loại thứ hai thờ ơ quan sát kỳ tích. Và loại thứ ba cứ ngồi đó mà thắc mắc: “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”.
Và cũng có 3 dạng người. Dạng thứ nhất hăm hở lao vào học tập để mong đến ngày tạo nên kỳ tích. Dạng thứ hai thờ ơ với kiến thức, chỉ thích dạo chơi, làm quen, tán gẫu… Và dạng thứ ba luôn nghi ngờ, chẳng tin vào điều gì, chỉ ngồi đó mà thắc mắc: “Mấy người đang làm gì vậy?”
Kết cục thế nào thì chắc không khó đoán.
Tôi từng hàng trăm lần trình bày tại các buổi hội thảo, public ( chung ) có, in-house ( riêng cho từng doanh nghiệp ) có. Và cũng hàng trăm lần tôi đứng một mình trước các “bộ sậu” cấp cao của những tập đoàn lớn.
Bên cạnh những người trân trọng và háo hức lắng nghe, cũng có những người khác nhìn tôi như… hổ chực vồ mồi. Không biết bao nhiêu lần, tôi ở trong tình thế “một mình giữa chốn phong ba”. Họ là chủ tịch, phó chủ tịch, thành viên hội đồng quản trị, CEO, phó TGĐ, GĐ chức năng… Nhiều người trong số họ là tiến sĩ, thạc sĩ học ở nước ngoài về. Và nhiều người khác từng nhiều năm làm việc ở những tập đoàn đa quốc gia danh tiếng. Nhiều người tỏ rõ thiện cảm; nhưng cũng không ít người khác nhìn tôi với ánh mắt có lúc “phòng thủ” có lúc “sẵn sàng tấn công”; và rất nhiều trong số đó là “những đôi mắt mang hình viên đạn”. Vì sao như vậy?
Không phải là vì họ ghét bỏ hay hận thù gì với tôi ( chúng tôi chẳng có quan hệ gì mâu thuẫn ). Chẳng qua là vì thói quen “đóng nắp chai” của những người không muốn mở lòng ra. Họ đến với hội thảo hay cuộc họp với tư thế “ta biết rồi”, “để xem hắn là ai”, “để xem hắn có gì mới”…
Tôi chẳng chút nao núng. Tôi bắt đầu buổi trình bày bằng một slide: “CÓ 3 LOẠI CÔNG TY…”. Và rồi, tôi quan sát thấy, nét mặt họ giãn ra, bớt căng thẳng, bớt lãnh đạm. Ánh mắt không còn như chực “ăn tươi, nuốt sống” tôi nữa. Nụ cười đâu đó bắt đầu thấp thoáng. Vì sao như vậy? Đơn giản, chẳng ai muốn mình thuộc dạng thứ ba.
Bạn muốn tạo kỳ tích hay muốn công ty của mình / chính mình thuộc loại thứ hai, thứ ba?
24 & 24